Cuộc sống

Bi kịch đau đớn trong ngày vợ đi đẻ...

Đập vào mắt Hương là cảnh Thắng, chồng cô vừa bón cháo vừa cưng nựng người đàn bà lạ mặt nằm trên giường, bên cạnh là đứa con chị ta vừa sinh cho anh.

Hương quen Thắng, chồng cô qua mai mối của gia đình. Bởi họ cũng đều chạm ngưỡng 30 nên kể từ lúc hai người gặp nhau rồi kết hôn chỉ vỏn vẹn 4 tháng. Thời gian dù ngắn nhưng Hương cảm nhận được Thắng thật lòng yêu thương cô và sẽ là người chồng, người cha tốt. Thắng công khai chuyện quá khứ của bản thân, rằng từng trải qua mối tình sâu đậm nhưng mọi chuyện đã là quá khứ và giờ hai chỉ là bạn. Hiện tại và tương lai, anh chỉ biết có Hương mà thôi.

Thắng có điều kiện kinh tế tốt, công việc ổn định đồng thời cũng rất quý trẻ con, anh có thể chơi đùa với đứa cháu ruột hàng giờ. Vì tuổi không còn trẻ nên sau đám cưới, Hương quyết định “thả cửa” chuyện chăn gối, kết quả ít lâu sau cô có bầu. Vui mừng khôn xiết, Hương lập tức thông báo cho chồng, mường tượng ra cảnh anh cảm động ôm hôn, cảm ơn vợ rối rít nhưng Hương đã sai rồi.

Lúc nghe Hương nói sắp lên chức, thái độ của Thắng rất lạ, dửng dưng, không vui không buồn. Anh khẽ lặng người đi rồi hỏi lại lạnh lùng “chắc không”. Suốt cả ngày hôm đó chồng Hương cứ như người mất hồn, đầu óc trên mây, mãi đến tối, anh mới quan tâm, hỏi han sức khỏe vợ.

ngay vo de chong len di tham tinh cu moi sinh con 89b3b2b3e8
Ảnh minh họa

Hương tất nhiên cảm thấy ngạc nhiên về cách phản ứng của Thắng bởi anh cũng mong có con lắm cơ mà nhưng cô nghĩ có lẽ nó đến quá nhanh nên chồng chưa sẵn sàng tâm lý mà thôi, Hương tự nhủ chẳng có uẩn khúc gì ở đây cả chỉ là do cô quá nhạy cảm thôi.

Những ngày sau đó, Thắng lên kế hoạch chăm sóc vợ cực kỳ chu đáo. Anh luôn cố gắng về sớm nhất có thể và không ngại lao vào bếp giúp đỡ Hương việc bếp núc. Thắng thậm chí còn dành cả nhạt rau, cắm cơm với vợ và quyết định thuê người giúp việc để vợ có thời gian nghỉ ngơi dưỡng thai.

Đâu đã hết, Thắng cũng dứt khoát đề nghị vợ nghỉ làm ở cơ quan ngay từ tháng thứ 2 dù công việc của Hương chỉ ngồi văn phòng giờ hành chính chẳng vất vả gì. Thắng làm vậy vì không muốn có bất cứ sự bất chắc nào xảy đến với hai mẹ con. Và rồi những lần khám thai định kỳ Thắng cũng đánh xe đưa vợ đi với thái độ rất niềm nở. Trong mắt Hương, chồng mình chứ không phải ai khác mới chính là một “soái ca” đích thực. Cô nghĩ thầm bản thân thật sáng suốt khi lấy anh làm chồng.

Nhưng đến khi Hương mang thai tháng thứ 3, Thắng bắt đầu đi công tác tỉnh rất thường xuyên, ngắn thì một tuần dài thì cả tháng. Hương cũng cô đơn, hụt hẫng lắm nhất là khi mang bầu, nhiều tâm tư nhưng phần do Thắng hay gọi điện hỏi thăm rồi nhờ cả em gái tới nói chuyện nên cô cũng khuây khỏa phần nào. Một tháng trước ngày dự sinh, Hương ngọt nhạt muốn chồng hoãn những chuyến công tác đến khi cô sinh nở mà Thắng chỉ ậm ừ, nói sẽ xem xét.

Ngay cả khi chỉ còn nửa tháng nữa vợ sẽ lâm bồn, Thắng vẫn lên đường. Anh nói được sếp giao dự án quan trọng không thể thoái thác, rằng nếu hoàn thành tốt, anh chắc chắn sẽ thăng chức trưởng phòng lương cao hơn và sau này cũng ít phải đi công tác. Nghĩ đến cảnh sinh con không có chồng bên cạnh, Hương dù lo lắng nhưng nghĩ anh làm mọi thứ cũng vì vợ con, cô chỉ biết tự an ủi mình và dặn Thắng cố gắng về sớm.

Chồng đi được đúng 3 ngày thì Hương có dấu hiệu chuyển dạ. Cố gắng gọi cho Thắng, anh bảo không thể bỏ về được và đợt công tác cũng chưa biết khi nào mới kết thúc. Vậy là Hương chỉ còn biết trông đợi vào bố mẹ chồng, nhờ họ đưa vào viện gần nhà. Bác sỹ nhận định Hương khó sinh đồng thời lại có người quen trên tỉnh nên yêu cầu cô chuyển viện lên cấp cao hơn. Ngay đêm đó Hương sinh mổ bé gái nặng hơn 3 kg bụ bẫm.

Thời khắc Hương vượt cạn, chồng cô không có mặt đã đành nhưng ngay cả khi sinh con xong anh cũng im bặt khiến Hương tủi thân vô cùng. Đã thế gọi điện, anh hết bấm bận rồi chẳng thèm nghe máy. Đành rằng thì anh bận việc và Hương cũng rất thông cảm nhưng cô nghĩ liệu còn có việc gì quan trọng hơn chuyện cô sinh con cho anh nữa đây. Và chẳng lẽ Thắng bận đến mức cả ngày chẳng bỏ ra vài phút để gọi cho vợ, nghe cô nói sao?. Lòng Hương thực sự rồi bời, không tránh khỏi suy nghĩ vu vơ, mơ hồ.

Một tuần sau ngày sinh, Hương bắt đầu tập đi lại trong bệnh viện. Hôm đó cô dựa người vào thành tường để đi ra ngoài cho thoáng. Vừa nhìn xuống dưới tầng một, thầy rõ Thắng, chồng mình cầm trên tay chiếc cặp lồng, Hương đoán anh hoàn đã tất chuyến công tác nhưng vì muốn dành cho vợ sự bất ngờ nên không gọi điện báo trước đây mà. Dù sao thì chỉ vài ngày nữa là đến sinh nhật của cô rồi, Hương khấp khởi mừng thầm, bao nhiêu giận hờn trước đó cũng tiêu tan hết.

Nhưng lạ thay Hương đợi hồi lâu vẫn chẳng thấy Thắng vào mà rẽ sang một khu khác trong bệnh viện. Sợ chồng đi nhầm phòng, Hương gọi điện nhắc thì chết đứng khi anh nói cứng ràng vẫn đang ở nơi công tác. Rõ là chồng cô đang nói dối, giấu diếm cô chuyện gì đó. Dáng đi ấy, bộ đồ anh mặc do chính tay Hương mua thì làm sao cô có thể nhầm cho được cơ chứ. Hương như muốn ngã khụy vì lời nói của chồng xong vẫn cố gắng dựa người vào tường đi đến nơi anh vừa ghé vào nhằm tìm hiểu sự thật. Đó cũng là khu dành cho sản phụ mới sinh và nằm cách phòng cô nằm không xa. Trống ngực Hương bắt đầu đập rộn ràng, hớt hải đi tìm rồi Hương cũng dừng lại ở một phòng mở cửa.

Đập vào mắt Hương là cảnh Thắng, chồng cô vừa bón cháo vừa cưng nựng người đàn bà lạ mặt nằm trên chiếc giường, bên cạnh là đứa trẻ sơ sinh. Nghe cách họ nói chuyện với nhau trước đó, Hương càng chắc chắn rằng đứa trẻ là con của Thắng với người đàn bà kia.

Trời đất quay cuồng, cơn ghen lên đỉnh đầu, Hương sộc tới giữa phòng chỉ thẳng mặt chồng nói như sắp khóc:“Anh đi công tác ở chỗ này sao. Anh bỏ mặc vợ tự đẻ để đi chăm người đàn bà này sao”, rồi lảo đảo và lịm đi không biết gì nữa.

Tỉnh lại Hương đã thấy mình nằm trên giường bệnh, bố mẹ đẻ cô cũng có mặt ở đó. Thắng rối rít xin lỗi bố mẹ vợ và Hương, anh thú nhận đã có con với tình cũ trước ngày làm đám cưới và muốn có trách nhiệm với đứa trẻ. Để tiện gặp và chăm sóc cho cô ta, Thắng hết lần này đến lần khác giấu vợ, viện ra những chuyến công tác nhằm hợp thức hóa.

Lòng Hương giờ nguội lạnh rồi. Cô không còn sửng sốt, sốc lên sốc xuống như khi mới phát hiện ra sự thật khủng khiếp nữa. Một phần cũng bởi dù sao nó cũng đã xảy ra rồi. Điều cần thiết bây giờ là cô phải mạnh mẽ đón nhận và giải quyết chuyện này. Hương chẳng biết phải xử lý thế nào bây giờ, tha thứ cho Thắng hay buông tay, và sau cú sốc này cô sẽ sống và đối diện với người đàn ông từng dành trọn niềm tin ra sao đây? Thắng cầu xin Hương tha thứ nhưng quá khó cho cô khi phải chung chồng suốt gần 1 năm qua và chẳng cũng có gì đảm bảo kịch bản đó không tái diễn?

Tác giả bài viết: dotu/theo Kim Anh

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP