Có lần ngồi tâm sự, tôi hỏi sao chị lại chửi, đánh thằng bé nhiều đến vậy thì chị nói: “Ngày nào cũng phải trông nó, quanh quẩn bốn bức từng, không được bước chân ra khỏi cửa thì không điên mới lạ”. Nói đến đây, chị bắt đầu kể về cuộc đời mình.
Chị đã dang dở một lần đò. Người chồng trước đây rượu chè, cờ bạc, đánh đập vợ con vì thế chị không chịu được nhất quyết đòi ly hôn. Ra đi với hai bàn tay trắng, chị lên Hà Nội làm thuê đủ thứ nghề nhưng cũng chẳng đủ ăn. Đã vậy, người anh trai lại nghiện ngập thường xuyên vòi tiền chị. Cực chẳng đã, chị “liều cặp với một người đàn ông đáng tuổi bố mình, một kẻ đang thèm khát con trai.
“Từ khi gặp ông ta, gánh nặng cơm áo gạo tiền tôi không phải lo lắng gì hết. Cuộc đời như vậy là mãn nguyện rồi. Mình cũng có còn gì để mất đâu. Chỉ cần đẻ cho ông ta một thằng con trai. Ông ta hứa sẽ lo cho hai mẹ con đầy đủ. Đẻ được con trai, ông ta còn cho bố mẹ mình làm nhà. Giờ mình cứ chịu khó sống ở đây, sau này đổi đời", chị Th. Kể.
Chị Thúy không biết phải sống sao.
Vậy là gần 1 năm sau, chị mang bầu. Từ ngày đó, chị không về quê, không cho gia đình lên thăm và chị ẩn mình để tránh sự nhòm ngó của thiên hạ. Người đàn ông đó cứ đều đặn hàng tuần đến thăm chị, chu cấp cho chị đủ thứ. Với chị, như vậy là quá đủ rồi.
Ngày chị sinh con, cũng chỉ có vài người bạn thân qua lại, thăm nom chị. “Sinh đứa con này quả thực vất vả, nhiều lần không có người thân bên cạnh tôi cắn răng chịu đựng. Được hơn 1 tháng, vì không thể một mình xoay sở với đứa con này, tôi đành gọi điện cho mẹ đẻ. Nhưng không ngờ, bà không những không thương tôi mà còn nói thẳng: “Muốn tao lên trông con thì hàng tháng phải trả tiền. Chồng hờ mày nhiều tiền thế lo gì”. Nghe bà nói tôi càng uất hận hơn”, chị Th. tâm sự.
Cũng kể từ đó, chị nghĩ tới cuộc đời mà thấy cay nghiệt. Không có ai để chửi bới, chị trút giận lên hết đứa con mới chập chững biết đi của mình. Chỉ cần nó biếng ăn hay làm đổ vỡ bất cứ thứ gì là chị lại quát lên “Sao mày không chết đi cho tao đỡ khổ, sao đến nó cũng khốn nạn với tôi thế này, gọi bố mày đến cho nó trông”. Nhưng khi người đàn ông đó đến, chị lại không hề ca thán cũng như oán trách gì ông ta khi đã “nhốt” chị và con ông ta trong phòng trọ chật hẹp này.
Nhiều lần, tôi nói với chị, chị đừng ác miệng như vậy, nó là con chị sinh ra. Chửi như thế là ngay từ nhỏ đã gieo vào đầu thằng nhỏ những điều không tốt rồi. Nghe vậy, chị cười nhạt: “Chị chán cái cuộc đời này rồi. Những tưởng đẻ được con trai mà sung sướng à? Thằng con thì nghịch như quỷ, bố thì không dám nhận con vì sợ thiên hạ dèm pha. Cứ phải sống chui lủi thế này tôi thực sự không thể chịu hơn được nữa”.
Chị bảo, nhiều lần chị thấy ăn năn, hối hận vì đã chửi mắng con mình trong khi nó còn quá nhỏ. Mỗi một ngày đau khổ trút giận xong, chị lại dằn vặt khôn nguôi.
Tên nhân vật đã được thay đổi.
Tác giả bài viết: Phương Quỳnh