Nhìn chồng hạnh phúc, em cười mà nước mắt rơi nhiều quá. Kể từ ngày mất con, anh luôn tự dằn vặt mình, rằng anh hút thuốc quá nhiều khiến con bỏ đi mất. Những năm liền sau đó, không những anh không động đến một điếu thuốc nào mà một giọt rượu cũng không. Anh nói, anh phải thật khoẻ mạnh thì con mới cứng cáp, lành lặn mà chào đời được.
Vợ chồng mình hân hoan chào đón con (Ảnh minh họa)
Bảy năm dài đằng đẵng, không biết bao nhiêu lần chúng mình đưa nhau đi chữa, hi vọng rồi lại thất vọng. Số thuốc Nam em uống, bã thuốc chắc có thể chất kín cả căn nhà ba tầng. Vợ chồng mình động viên nhau kiên trì, cuối cùng cũng đã có thành quả.
Bé con của chúng mình lớn dần, niềm hạnh phúc cũng theo đó phát triển lên. Nghỉ trưa nào anh cũng gọi điện cho em, bắt đưa điện thoại vào gần bụng để anh được nói chuyện với con. Buổi tối, anh tụt hẳn xuống phía dưới, nằm xoa bụng em ngủ.
Anh chờ đợi từng ngày, mong ngóng con ra đời. Cả nhà mình những ngày ấy mới rộn ràng làm sao.
Khi con được 22 tuần tuổi, anh đi công tác nên một mình em đi khám. Vì trong người vẫn thấy bình thường nên em không mấy lo lắng. Cho đến khi nghe bác sĩ nói: “Chờ ra ngoài khám lại”, tim em nhảy lên một nhịp. Dự cảm không lành về đứa con chưa chào đời khiến em bật khóc ngoài hành lang bệnh viện.
Khi khám lại, bác sĩ thở dài nói không ổn, phải đình chỉ thai nghén. Tai em ù đi, không nghe rõ con bị sao nữa, chỉ biết rằng dịch sẽ tràn vào phổi con trong thời gian rất ngắn, không thể cứu được.
Không giữ được con, em không biết phải nói sao với anh (Ảnh minh họa)
Em không gọi cho anh mà gọi cho mẹ. Mẹ đến rất nhanh, đưa em tới một nơi khác để khám. May sao, người ta lại nói mọi thứ vẫn bình thường. Em như người chết đi sống lại nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
Về nhà, mẹ trách em đi khám nơi không uy tín. “Mày suýt nữa thì dọa chết mẹ rồi”, mẹ càm ràm. Hai ngày sau, em trốn mẹ đi khám ở một nơi khác nữa. Đó là ngày 22/5. Lúc này, con mình đã mất rồi. Bác sĩ nói dịch tràn phổi, con không thở được. Em gọi cho mẹ mà không dám gọi cho anh vì không biết phải nói sao. Mấy tháng qua, anh hạnh phúc như vậy, làm sao em nỡ...
Hai ngày sau thì em được về nhà. Anh kết thúc chuyến công tác sớm, về tới nhà đã hớn hở gọi con. Chưa ai nói với anh một tiếng nào. Em chỉ biết khóc. Khi anh đặt tay vào bụng em, em giật nảy mình, ước gì em có thể chết đi được chồng ơi!
Anh ôm em khóc ướt hết vai áo. Sao người ta có được đứa con dễ dàng mà vợ chồng mình khó khăn, vất vả đến vậy. Hai lần hân hoan, hai lần đau khổ. Giờ em đã 33 tuổi rồi còn anh thì đã 37. Biết phải chờ đợi đến bao giờ nữa đây?
Nhưng hôm nay em đã thấy một tia hi vọng khi đọc được câu chuyện về người đàn bà làm mẹ ở tuổi 53. Người ta có thể kiên trì từng ấy năm thì vợ chồng mình cũng làm được phải không anh? Chỉ cần anh không nản lòng, luôn ở bên em. Xin anh hãy nắm tay em đi đến hết cuộc đời này”.
Tác giả bài viết: Nguyễn Lan Anh (TPHCM)