Lúc ngồi ăn, Phượng bận chăm chút con gái nhỏ mới 2 tuổi, còn Tuấn thì cũng vừa ăn vừa dính với cái điện thoại khi mà tin nhắn đến liên tục. Anh cười xin lỗi vợ, giải thích rằng đang có chút khúc mắc công việc với đồng nghiệp. Phượng mỉm cười, cô đâu phải người không hiểu chuyện tới mức như thế. Cô biết công việc ở một doanh nghiệp ngoài của Tuấn không thể nhàn tản bằng công việc nhà nước cô đang làm, nhưng bù lại anh có thu nhập cao hơn, là trụ cột kinh tế chính của gia đình.
Bữa ăn được phân nửa, Tuấn đứng lên nói muốn vào nhà vệ sinh. Phượng cũng không chú ý gì, cho mãi tới khi nhìn đồng hồ đã gần 30 phút mà chưa thấy Tuấn trở ra, cô mới hơi thắc mắc. Nhìn lại điện thoại anh vẫn để trên bàn ăn, rõ là không phải ra ngoài rồi tiện thể gọi điện thoại luôn rồi. Cô muốn đi ra xem chồng có chuyện gì không, nhưng hiềm nỗi con nhỏ không thể để con đấy mà đi được.
Đang phân vân thì Tuấn vừa hay trở vào. Khuôn mặt anh hơi đỏ, như người vừa chạy khoảng 10 cây số về vậy. Vừa nãy anh có uống ly rượu vang, nhưng với người hay phải đi tiếp khách như anh thì một ly rượu vang có ăn nhằm gì. Phượng tiện miệng hỏi thăm thì Tuấn nói vừa gặp một người quen nên nán lại trò chuyện đôi câu. Cách giải thích của anh quá hợp tình hợp lý, Phượng chẳng còn gì hoài nghi nữa.
Lúc lên xe ra về, khi vừa mới mở cửa xe ra, Phượng bỗng thấy một mùi hương rất lạ xộc vào mũi. Thoảng nhẹ thôi nhưng cô khá tinh ý đối với các mùi hương nên cô có thể đoán ra, đó là một mùi nước hoa phụ nữ. Nhưng khi hít sâu lần nữa để cảm nhận rõ hơn thì lại không thấy thứ mùi ấy đâu nữa, khiến cho cô cứ ngỡ mình gặp ảo giác.
Mọi lần đi một mình với chồng Phượng thường ngồi ghế phụ, nhưng hôm nay có con gái nên 2 mẹ con Phượng ngồi ghế sau cho thoải mái. Vừa đặt con xuống ghế xe, tay Phượng chạm phải một thứ gì đó là lạ. Phượng cầm lên xem, là 2 sợi tóc dài nhuộm màu đỏ tím của phụ nữ. Đây rõ ràng không phải tóc Phượng, bởi cô để tóc ngắn cả năm nay, và cô nhớ rõ, lúc đi đến nhà hàng, mẹ con cô cũng ngồi ở đây nhưng cô chưa hề thấy những sợi tóc bắt mắt này.
Lại nhớ đến mùi hương kia, Phượng bỗng có một dự cảm không hay trong lòng. Cô đột nhiên bảo chồng: “Anh với con ở đây đợi em một lát nhé! Em đánh rơi chiếc ghim cài áo mẹ tặng trong nhà hàng rồi, để em vào hỏi nhân viên xem có thấy không!”. Nói xong Phượng mới nhớ ra, nếu Tuấn để ý thì sẽ biết hôm nay ra khỏi nhà cô không hề dùng ghim cài áo. Nhưng có vẻ anh chẳng nghi ngờ gì, chỉ dặn cô đi nhanh về nhanh, nếu mất thật thì thôi không cần quá quan trọng, hôm nào anh sẽ mua tặng cô cái khác.
Phượng chạy vội vào phòng quản lý của nhà hàng, hớt hải nói với nhân viên: “Em ơi, vừa nãy lúc xuống xe vào nhà hàng chị có đánh rơi ví tiền, vào ăn bữa tối lại cứ nghĩ ví đã để trên xe, vừa nãy ra tìm thì đã không thấy đâu rồi. Em cho chị xem lại camera xem có ai nhặt được ví của chị không, để chị còn biết đường đi chuộc và hậu tạ người ta, nếu là nhân viên trong nhà hàng thì tốt quá!”. Phượng không biết lời nói dối của mình có sơ hở gì không, nhưng nhân viên đã nhận ra cô là khách nên vui vẻ bảo nhân viên bảo vệ mở camera cho cô xem sau khi hỏi rõ vị trí chồng cô đỗ xe.
Màn hình vừa hiện lên hình ảnh chiếc xe của Tuấn mà trống ngực Phượng đập thùm thụp. Cô chỉ hi vọng những điều mình nghĩ là sai, rằng trí tưởng tượng của cô quá mức phong phú mà thôi. Nhưng không, một người phụ nữ trẻ lạ mặt có mái tóc dài nhuộm màu đỏ tím đã xuất hiện bên cạnh chiếc xe của Tuấn, và đứng lại đó như vẻ muốn chờ đợi ai. Rồi Tuấn xuất hiện, và 2 kẻ đó kéo nhau mất hút sau cánh cửa xe.
Phượng lặng người không nói nên lời. Nhân viên bảo vệ có lẽ giờ này cũng đã hiểu được mục đích thực sự của cô khi muốn xem camera, bởi rõ ràng cảnh quay lúc vợ chồng cô bước xuống xe, chẳng có cái ví tiền nào bị rơi ra cả.
Phượng thơ thẩn như người mất hồn bước từng bước nặng nề trở ra khu đậu xe nơi chồng con đang đợi. Câu chuyện mà cô cho rằng chỉ có trí tưởng tượng phong phú lắm mới nghĩ ra được, lại thực sự xảy ra với cô. Chồng cô, trong lúc đưa vợ con đi ăn nhà hàng, vẫn tranh thủ 30 phút viện cớ đi toilet để trốn vào xe riêng hú hí với bồ! Thì ra lúc anh nhắn tin liện tục ấy là nhắn hẹn gặp bồ ấy chứ, nào phải công việc gì!
Cô nhớ lại, xe của Tuấn đã thay kính đen từ mấy tháng nay, lúc ấy cô không quan tâm cho lắm, nhưng giờ thì cô đã hiểu tác dụng của những tấm kính đen chắn tầm nhìn người bên ngoài ấy là gì rồi! Phượng nở nụ cười đắng chát, ra ngoài bế con và vẫy 1 chiếc taxi để 2 mẹ con cùng về. Chiếc xe ấy, cô không muốn ngồi vào thêm một lần nữa…
Tác giả bài viết: Phạm Giang
Nguồn tin: