Cuộc sống

5 năm làm vợ chồng, tôi chưa nhận được một xu nuôi con từ anh

Nói ra thì bảo vạch áo cho người xem lưng nhưng đúng là, không còn lời nào để nói về chồng mình.

Không biết, có chị em nào cùng hoàn cảnh như tôi không chứ thật sự, đời tôi thật chua chát. Nói ra thì bảo vạch áo cho người xem lưng nhưng đúng là, không còn lời nào để nói về chồng mình. Người khác nghe còn nghĩ tôi bịa chuyện chứ làm gì có chuyện vô lý như vậy. Họ cho rằng, chuyện làm chồng, làm bố mà không đưa tiền cho vợ hàng tháng để sinh hoạt và nuôi con là chuyện vô lý, hiếm gặp.

Ấy vậy mà, người làm vợ như tôi phải nhẫn nhịn, chịu đựng suốt 5 năm qua. Từ ngày lấy chồng, công việc của anh đã bấp bênh, lương ba cọc ba đồng. Tôi bảo anh cứ từ từ rồi xin việc, nhưng anh không nghe cứ nóng vội. Làm hết chỗ này lại chuyển sang chỗ khác nên lương cũng không bao giờ cao được. Vả lại, anh cũng không có chí tiến thủ nên cứ ngần ấy tiền là đủ tiêu.

Tôi bảo anh gánh nặng kinh tế gia đình này kia, còn phải tiết kiệm sắm sửa, mong anh đưa tiền cho tôi để vợ chồng cùng phấn đấu. Với lại, lúc sinh con cái, cần nhiều tiền. Nhưng anh cứ ờm ờ rồi lại bảo tiêu hết rồi. Ngay từ tháng đầu tiên sau khi chúng tôi làm vợ chồng, tôi đã phải đưa tiền cho anh vì lúc đó tôi mới hay, anh đã nghỉ việc…

5 nam lam vo chong toi chua nhan duoc mot xu nuoi con tu anh chonghen 1470045366 width500height300
Suốt 5 năm làm vợ chồng, tình trạng này liên tục như vậy, tiền ai người ấy tiêu. Những việc quan trọng thì toàn là tiền của tôi, nên lắm lúc nghĩ cũng chán nản. (Ảnh minh họa)

Lương lậu ít, anh còn mải mê chuyện rượu chè, cờ bạc. Có lúc anh đánh lô đề mất cả triệu, vài triệu, thế là tiền không cánh mà bay. Rồi anh lại ngại xin vợ, nên nợ nần, tháng sau có lương lại bù trừ vào. Cứ như thế, chẳng bao giờ anh có một đồng nào dư ra. Có tháng có việc, anh còn ngửa tay xin tiền vợ, rồi lại tiêu pha cho bằng hết. Nghĩ cũng chán…

Suốt 5 năm làm vợ chồng, tình trạng này liên tục như vậy, tiền ai người ấy tiêu. Những việc quan trọng thì toàn là tiền của tôi, nên lắm lúc nghĩ cũng chán nản. Bao nhiêu năm, tôi cố gắng tiết kiệm, dành tiền bạc lo cho gia đình nhưng nghĩ lại buồn vô hạn, vì gần như, chồng không có trách nhiệm với tôi, với con cái. Tất cả mọi việc là do tôi hết từ A đến Z. Tôi cảm thấy chán nản, buồn chán vô cùng.

Nhìn chồng người ta tài giỏi, chăm chỉ, có chí tiến thủ, tôi lại nghĩ phận mình. Ngày nào cũng nói mãi chuyện này chỉ tổ vợ chồng cãi nhau. Anh còn cãi cùn bảo ‘từ nay, cô cứ lo tiền nuôi con cái, tôi có tiền tôi tự lo cho bản thân mình, việc lớn việc nhỏ của tôi, tôi không cần cô quan tâm. Cô đừng ra vẻ kiếm được tiền mà lên mặt với tôi. Tôi sẽ không cho cô xúc phạm tôi đâu. Tôi không giỏi kiếm tiền thì tôi cũng không xin cô, nên từ nay về sau, tiền ai người ấy dùng’.

5 nam lam vo chong toi chua nhan duoc mot xu nuoi con tu anh chonghen1 1470045366 width500height333
Đàn bà chỉ mong lấy được một người chồng yêu và quan tâm tới mình. Vậy mà, tôi đã phải dùng 5 năm qua để lo toàn bộ cho gia đình chồng, các con và cả chồng mình, không được nhờ vả gì từ anh. (ảnh minh họa)

Thế nên, suốt từ đó, tôi và anh dù là vợ chồng nhưng hoàn toàn biệt lập về kinh tế, không ai quan tâm tới ai. Anh làm như thế nào, lương được bao nhiêu tôi cũng không biết, và tôi cũng vậy. Chẳng bao giờ có sự đóng góp gì cả. Tôi thật sự cảm thấy bế tắc với cuộc hôn nhân này. Có chồng cũng như không, một mình tôi gồng gánh trên vai tất cả trách nhiệm kinh tế, làm sao tôi lo nổi. Việc anh tự lo cho mình là điều tất lẽ dĩ ngẫu, không lẽ anh còn muốn tôi nuôi chồng?

Nói là yêu nhau, tiền nong không quan trọng nhưng nếu lấy phải một người chồng không có chí tiến thủ, không biết kiếm tiền, không lo nổi cho vợ con thì thật là bất hạnh. Suốt 5 năm, chưa một lần anh đưa cho tôi dù chỉ là vài trăm hay một triệu để gọi là động viên tinh thần vợ con. Vậy, tôi có thể sống với anh không khi mà tình cảm gần như đã quá nhạt nhòa. Bây giờ, tôi chỉ vi con mà cố gắng chứ nào còn tình yêu gì dành cho người đàn ông vô trách nhiệm này đâu…

Đàn bà chỉ mong lấy được một người chồng yêu và quan tâm tới mình. Vậy mà, tôi đã phải dùng 5 năm qua để lo toàn bộ cho gia đình chồng, các con và cả chồng mình, không được nhờ vả gì từ anh. Đúng là quá bất hạnh, quá mệt mỏi. Tôi muốn dừng lại hết, muốn tự do, muốn được tung tăng tự do bay nhảy, dồn gánh nặng cho chồng để được sống thoải mái, dù chỉ một ngày thôi. Vậy mà cũng khó lắm sao hỡi chồng?


Tác giả bài viết: TG

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP