Bố mẹ tôi nhiều khi thấy con khổ, thương con nên đã bảo tôi bỏ chồng. Tôi biết, bố mẹ cũng vì con gái nên mới nói như vậy. Tôi càng ngày càng già, xấu, héo mòn, người nhìn không còn sức sống. Tôi chăm sóc thuốc thang, ngày ngày bóp chân, bóp tay cho chồng, rồi đẩy chồng đi dạo… Tất tần tật những việc tôi có thể làm, kể cả sinh hoạt cá nhân của anh. Nghĩ vợ chồng vừa vì tình, vừa vì nghĩa. Anh và tôi yêu nhau như thế, tôi đâu nỡ bỏ anh mà đi.
Suốt 5 năm, tôi nhìn mình không giống người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng ngày trước mà giống như một bà cô già. Nhưng tất cả chẳng là gì so với việc chồng tôi đã khỏe lại, và bắt đầu đi lại được. Tôi mừng rơi nước mắt. Nghĩ rằng, sự chăm bẵm của mình đã có kết quả. Tôi cảm thấy vui sướng vô cùng… chồng tôi cũng vui lắm, biết ơn tôi rất nhiều. Anh bảo, nếu không có tôi, suốt 5 năm qua, chắc anh đã muốn kết liễu đời mình. Ấy vậy mà, tôi đã làm được điều kì diệu…
Rồi một ngày, tôi biết, anh có bồ. Tôi chết lặng khi đọc được tin nhắn của anh và người ta ở trong điện thoại. (ảnh minh họa)
Bố mẹ tôi cũng vui lắm, vui vì con gái đã làm được và cũng mừng vì tôi sẽ bớt vất vả hơn. Gia đình chồng biết ơn tôi và đã coi tôi như con gái của họ, vì họ biết, tôi đã chịu nhiều thiệt thòi. Nghĩ khổ nhưng tôi không dám nói một câu nào khiến chồng buồn. Tôi biết, tất cả những gì tôi làm đã chứng minh tình yêu tôi dành cho anh.
Sau khi đi lại được, anh lại quay lại công ty của mình làm việc. Thời gian anh ốm đã đóng cửa và giờ thì hoạt động trở lại. Chúng tôi cũng đã có một cuộc sống vui vẻ hơn. Nhưng mà, lâu dần, tôi cứ thấy tình cảm vợ chồng không được như trước. Lại nghĩ, hay tại anh mới dậy nên có nhiều vấn đề chưa quen, còn ngại ngần. Tôi cũng buồn vì sợ tình cảm vợ chồng nhạt nhòa, anh sẽ chán… Tôi cố gắng bằng mọi cách khiến anh thấy vui, lãng mạn.
Rồi một ngày, tôi biết, chồng có bồ. Tôi chết lặng khi đọc được tin nhắn của anh và người ta ở trong điện thoại. Tôi bất giác nhìn lại mình, già, xấu, hèo úa, nhìn tàn tạ hơn 5 năm về trước gấp chục lần. Tôi cảm thấy mình thật sự không xứng với khuôn mặt hiện tại của anh, đẹp trai, béo trắng lại phong độ. Tôi đã cố gắng vì anh đến héo mòn bản thân mình. Giờ thì, tôi trở thành kẻ xấu xí trong mắt chồng…
Tôi khóc và nói với anh tất cả. Anh thú nhận, đó là cô gái anh đã quen từ trước khi anh bị bệnh. Vậy 5 năm qua cô ấy ở đâu mà giờ lại muốn cướp anh khỏi tôi. 5 năm qua, cô ta đã chăm sóc anh được ngày nào hay bỏ bê anh đi với người đàn ông khác,mà giờ anh lại quay lại. Còn vợ anh, người đàn bà đánh đổi cả tuổi trẻ, sức lực và sự vui vẻ để mang lại cho anh đôi chân này, anh lại phụ tình, vong ơn bội nghĩa…
Tôi không nói lời nào, xách vali ra khỏi nhà, nước mắt trào dâng. Đã từng mơ tới đứa con với anh, sau khi anh tỉnh lại. Nhưng giờ thì hết thật rồi. Tôi cũng không níu kéo, không ràng buộc. Vì 5 năm qua tôi đã thấm đủ mệt, đã quá khổ rồi. Nếu một người vợ như tôi mà anh không cần nữa, thì cầu chúc cho anh tìm được người tốt hơn, yêu anh hơn, chăm sóc cho anh chu đáo hơn.
Tôi ra đi không hận, không thù vì tôi hiểu, ở đời này, cái gì cũng sẽ có nhân có quả…
Tác giả bài viết: Lan Anh