Cuộc sống

1 đêm phản bội chồng nếm một đời cay đắng

Bị lừa nuôi con hộ thằng khác là nỗi đau lớn nhất của đàn ông. Mình tự nguyện làm là một chuyện, bị vợ dối gạt lại là một vấn đề khác. Tuấn căm hận vò nát kết quả xét nghiệm ADN trong tay. Mới cách đây ba ngày, anh vẫn còn là một ông bố có con.

Năm năm trước.

Liên bẽn lẽn thông báo với chồng, mặt ửng lên vì xấu hổ như thiếu nữ mới dậy thì:

- Em có bầu rồi anh ạ.

Tim Tuấn đập thịch một nhịp bất thường:

- Thật… hả? Chắc chưa?

- Đây nè anh. Em thử mấy que rồi, đều hai vạch cả.

Tuấn nhìn hai vạch hồng đậm trên cái que thử thai vợ đưa, chợt cảm thấy màu hồng là màu đẹp nhất trên đời, số hai là số đáng được đem đánh đề tối nay. Lòng anh reo một tiếng rộn ràng: “Mình được làm cha rồi".

- A... a… a… Vợ anh giỏi quá…

Liên bị Tuấn bế bổng lên quay mấy vòng chóng cả mặt, hạnh phúc đến mê dại cả người. Cô đấm khẽ vào vai anh:

- Buông em ra. Đau con bây giờ

Nhìn chồng hốt hoảng đặt khẽ mình xuống đất, Liên hơi xoa bụng, mỉm cười mãn nguyện. Nơi này đang tượng hình một sinh linh nhỏ bé, là máu thịt của cô, là kết tinh tình yêu của hai vợ chồng. Người đàn ông này bình thường không biết lãng mạn, không biết ngọt ngào đưa đẩy nhưng thực sự là người đáng tin cậy, không như người yêu đầu tiên cuồng dại năm xưa.


Người đàn ông này bình thường không biết lãng mạn, không biết ngọt ngào đưa đẩy nhưng thực sự là người đáng tin cậy, không như người yêu đầu tiên cuồng dại năm xưa. (ảnh minh họa)

*****

Sau khi đứa trẻ ra đời, tình cảm hai vợ chồng Tuấn – Liên càng sâu đậm. Tuấn hầu như không để vợ phải động tay vào việc nhà. Anh thuê hẳn một người giúp việc chuyên giúp Liên chăm bé những lúc anh đi làm, và một người nội trợ dọn dẹp theo giờ. Trước lúc Liên phải đi làm trở lại, cô chỉ việc chơi với con, dạy con học sớm. Tuấn dẹp hết các cuộc bù khú bạn bè vô bổ, hết giờ làm về thẳng nhà, nhìn vợ một cái rồi quấn quít ngay lấy đứa bé. Nếu có cuộc thi Bố đảm đang, bảo đảm Tuấn không giải nhất cũng phải giải đặc biệt. Thay bỉm, pha sữa, ru con, không gì không thành thạo. Mẹ Liên tấm tắc, nhắc nhở con gái: “Mày lấy được nó là phúc ba đời. Liệu hồn mà giữ con ạ". Tuấn yêu con hơn mọi thứ trên đời, đến mức vợ anh vừa vui mừng vừa giận dỗi than:

- Người ta nhất vợ nhì giời. Anh thì nhất con nhì vợ.

Những lúc ấy, Tuấn lại cười cười đùa tếu, âu yếm không rời mắt khỏi con mà trả lời:

- Vợ anh là con người ta, chỉ có con anh mới là của anh thôi.

Ấy thế mà rốt cục, nó cũng chẳng phải con anh.

Cu Vỹ càng lớn càng không giống ai trong nhà. Lục tung cả họ nội họ ngoại cũng không ai nhìn nhang nhác nó. Hình như có cái mũi giống ông cố bà cô họ mẹ Tuấn, đôi mắt lại giống chị chồng anh con thứ nhà cụ nội. Đấy là chịu khó liên tưởng lắm mới nhận ra, nếu hai bố con đi với nhau, người ta sẽ hỏi “chú dắt cháu đi đâu thế?” Được cái thằng bé xinh xẻo, sáng sủa, ai nhìn cũng thích nên Tuấn cho rằng nhà mình “đa dạng sinh học”, con đáng yêu là được, giống ai không quan trọng. Mãi đến một hôm, bạn đại học cũ của Liên lấy chồng nước ngoài về Việt Nam chơi, tiện thể ghé nhà thăm, lỡ nói một câu: “Sao tao thấy bé Vỹ giống anh Đại thế mày nhỉ?”, Tuấn mới được khai sáng.


Nếu có cuộc thi Bố đảm đang, bảo đảm Tuấn không giải nhất cũng phải giải đặc biệt. Thay bỉm, pha sữa, ru con, không gì không thành thạo (Ảnh minh họa)

Vốn dĩ Tuấn bảo bạn vợ ngồi chơi còn mình xuống bếp pha trà, hai cô bạn lâu ngày không gặp nhau, buôn đủ chuyện trên trời dưới biển, hăng say quá nên quên béng trong nhà còn có người. Thực ra, Hà cũng hạ giọng khi nói câu đó, nhưng ai dè đúng lúc ấy Tuấn bưng nước lên. Vì sợ nước sánh ra ngoài nên anh nhón chân rất khẽ, vô tình nghe được tin tức động trời. Lời cuối vừa thốt ra thì Liên đã bịt ngay miệng Hà lại, hớt hải đánh mắt về phía bếp nơi Tuấn đang đứng. Anh nép vội vào sau tường, cảm thấy trời long đất lở.

Anh biết Đại, Liên không hề giấu diếm anh về mối tình đầu của cô. Người này là bạn của anh họ Liên, vốn được anh họ mai mối cho cô. Anh ta đẹp trai, nhà tuy nghèo nhưng dẻo miệng, gái vẫn lăn theo như bi. Trước khi gặp Đại, Liên vẫn có ác cảm với những anh chàng đào hoa. Ấy thế mà chẳng hiểu sao lại rơi vào lưới tình của anh này ngay sau lần đầu trò chuyện. Cô thậm chí còn có một ảo tưởng ngây thơ rằng anh ta là bạn thân của anh mình thì vuốt mặt phải nể mũi, không lẽ nào dám lừa gạt em họ của bạn. Đại vô cùng khôn khéo, trải qua cả tá mối tình nhưng chưa cô nào oán hận anh ta hậu chia tay.

Liên được Đại cuốn vào lối sống phóng túng, cảm nhận được thế nào là yêu đương cuồng nhiệt. Dĩ nhiên, tiết mục lên giường là không thể thiếu. Liên được trải nghiệm từ nhà nghỉ đến dã chiến, từ trên giường đến bàn ăn, cảm giác tình ái thăng hoa đến tận cùng. Khám phá hết mọi ngõ ngách trên người Liên cũng là lúc Đại nói lời từ biệt. Những câu “kinh điển” như “anh không xứng với em”, “em sẽ tìm được người tốt hơn anh” đều được lôi ra trình diễn. Hồi đó, Liên khóc quá trời, kéo cả anh mình vào để gây sức ép, ai ngờ việc đó lại khiến Đại quyết tâm dứt bỏ cô hơn. Người như anh ta hãi nhất là các cô gái lằng nhằng, bám dai như kẹo kéo. Anh ta lấy cớ đi công tác vùng sâu vùng xa để cắt liên lạc.

Đại vô cùng khôn khéo, trải qua cả tá mối tình nhưng chưa cô nào oán hận anh ta hậu chia tay. (Ảnh minh họa)

Vừa lúc đó, Tuấn xuất hiện, Liên, như rất nhiều thiếu nữ đau khổ vì tình khác, dùng tình yêu này khỏa lấp tình yêu kia. Sự kiên trì của Tuấn, sự trưởng thành của Liên qua thời gian đưa đến kết quả là hai người lấy nhau. Ở Tuấn, Liên không tìm thấy cảm giác ân ái hừng hực như lửa nhưng bù vào đó là sự an ổn mà người phụ nữ cần. Cô không nhớ gì đến Đại nữa, cho đến bữa tiệc sinh nhật lần thứ 30 của anh họ. Sau nhiều năm, Đại vẫn như xưa, trẻ trung, lãng tử và đầy lôi cuốn. Hai người dắt nhau vào khách sạn trong hơi men của rượu và hồi ức cuộc tình.

Một trận mây mưa không thua gì thời trẻ diễn ra không có bất kỳ phương pháp bảo vệ nào. Khách sạn hạng ba, đến chai nước cho khách còn chẳng có chứ đừng nói bao cao su. Còn hai kẻ đam mê kia dĩ nhiên chẳng quan tâm đến việc gì ngoài tận hưởng cơ thể của nhau. Liên say sưa tới mức thậm chí không buồn nhắc nhở Đại cẩn thận với hậu quả. Và cô đã hối hận về điều ấy ngay khi tỉnh lại.

Liên cũng không ngu ngốc. Cô đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp ngay hôm sau. Ký ức về cơn hoan lạc ấy cũng bị cô quẳng ra khỏi đầu. Cả hai đều là người lớn, đều hiểu không nên tiếp tục nên Đại cũng biến mất sau lần ấy, Liên thì càng không muốn đi tìm. Cô quên sạch chuyện đã qua, không bao giờ nghĩ mình đen đủi tới mức rơi vào phần trăm nhỏ xíu thuốc không có tác dụng. Hóa ra, mọi thứ trên đời đều có thể. Không muốn có thai, cách an toàn nhất là không quan hệ. Mọi biện pháp tránh thai đều có rủi ro nhất định.

Cô quên sạch chuyện đã qua, không bao giờ nghĩ mình đen đủi tới mức rơi vào phần trăm nhỏ xíu thuốc không có tác dụng (Ảnh minh họa)

Phải mất nửa ngày Liên mới nhớ ra mình đã từng có một lần phá rào. Cô đọc đi đọc lại tờ kết quả xét nghiệm chồng quẳng trước mặt. Cô thực sự không tin chỉ một lần ấy lại đem lại kết quả khủng khiếp thế này. Chắc chắn có sự nhầm lẫn. Khả năng này còn cao hơn so với việc uống thuốc tránh thai vẫn dính bầu. Liên mạnh miệng tuyên bố đưa chồng con đến trung tâm xét nghiệm ADN uy tín nhất để làm lại. Kết quả không cần phải nói, như một chùy giáng xuống cả gia đình. Liên không thanh minh nổi một lời.

- Cô vẫn nhớ thương thằng kia đúng không? Đến tên con cô còn đặt sao cho hợp với bố nó. Vỹ với chả Đại. Đồ khốn, sao tôi không nhận ra sớm hơn nhỉ?

Lần đầu tiên Tuấn chửi thề, lại là với người phụ nữ anh (từng) yêu nhất. Thật oan cho Liên, tên này rõ ràng là hai vợ chồng đi xem thầy mới có, nào phải cô đặt. Nhưng điều ấy giờ đây chẳng còn quan trọng nữa, khi đơn ly hôn Tuấn đã ký một bên. Cô đã tự tay hất đổ tất cả, tự làm tự chịu. Cô chẳng muốn dính dáng gì đến Đại nữa, chuyện cô và anh ta có chung đứa con sẽ chỉ mình cô biết. Chỉ tội bé Vỹ, vô duyên vô cớ trở thành nạn nhân, gánh chịu tổn thương từ lỗi lầm của cha mẹ.

Tuấn dọn khỏi nhà trước khi tòa gọi. Anh không thể thở cùng bầu không khí lừa dối này thêm một hơi nào nữa. Cu Vỹ thấy bố kéo vali đi, khóc đòi theo vì tưởng bố đi chơi một mình. Tiếng khóc của thằng bé như muối xát vào lòng anh. Không máu mủ nhưng anh đã yêu thương nó suốt những năm qua, làm sao chỉ bằng một tờ giấy có thế vứt bỏ tất cả. Nếu Liên có bầu với Đại trước khi đến với anh, trước khi làm đám cưới, nếu anh biết nó không phải con mình chứ không phải chờ người khác mách, có lẽ anh vẫn chấp nhận thằng bé. Chỉ có điều, anh không thể nuốt trôi nỗi đau bị vợ cắm sừng, bị đặt vào thế đã rồi.

Điều tồi tệ nhất, với Tuấn đó là dường như anh bị cướp mất đứa con. Lẽ ra anh có thể yêu thương đứa bé thì giờ anh phải từ bỏ nó, nếu không nó sẽ là cái ung nhọt dằn vặt anh mỗi ngày, trừ khi, có một ngày anh bỏ qua được tất cả oán hận và tha thứ cho vợ.

Liên nhìn theo bóng lưng Tuấn đi khuất mới gục đầu nức nở. Thằng bé con thấy mẹ rũ rượi, sợ quá, càng khóc váng lên. Liên xót xa ôm con vào lòng, cô che giấu nó về người cha thật, lại tước đoạt của nó người bố nó yêu nhất, tội lỗi này chất nặng lên trái tim cô khiến cô ngạt thở. Tuấn ra đi, cô mới hiểu mình yêu chồng đến mức nào. Trước đây, khi anh luôn có mặt, cô không nhận ra điều ấy, giống như không khí, chỉ khi thiếu người ta mới nhận ra mình không thể sống mà không có nó. Tuấn là không khí của cô, cô không thể để anh thực sự rời xa mình. Liên ghì chặt cu Vỹ, lòng bốc lên ngọn lửa quyết tâm, dù phải dùng đến những cách sến súa như tỏ tình nơi công cộng, mang cơm cho anh mỗi ngày; dù bị anh hắt hủi, cô cũng sẽ quyết chinh phục anh, lại từ đầu, thêm một lần nữa.


Tác giả bài viết: Điền Yên

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP