Nhiều lần, chị được anh dẫn về nhà chơi, chị nhận ra thái độ của mẹ anh không thích chị. Bà không thích chị vì quê chị xa anh quá. Bà muốn con trai bà phải lấy vợ gần nhà sau khi có công việc ổn định.
Nếu cô muốn làm dâu nhà này, phải bước qua xác tôi trước đã
Sau khi tốt nghiệp không lâu, anh đã được sắp xếp vào một cơ quan Sở giáo dục của tỉnh nhà. Họ vẫn bên nhau, yêu nhau và tình cảm ngày một khăng khít hơn. Gia đình anh chỉ có mẹ anh là người duy nhất cản phá mối tình này, còn bố và các anh chị em trong nhà anh, ai cũng quý mến chị.
Mỗi lần đưa chị về nhà, là mỗi lần bữa cơm chẳng được vui vẻ. Một lần, trong bữa chiêu đãi nhóm bạn học đại học của anh, khi tất cả bạn bè quây quần bên mâm cỗ. Ngồi bên cạnh chị, bà không ngừng vồn vã, tay liên tục gắp thức ăn mời bạn bè trong mâm, tuyệt nhiên, bà bỏ qua chị.
Tay bà gắp thức ăn, cố rướn sang chị như trêu ngươi. Chị ngồi đó như một bức tượng sống, cổ họng nghẹn đắng, cố tươi cười nhưng đôi dòng nước mắt cứ chảy dài.
Anh xót xa gắp thức ăn cho chị, bà nhanh tay dùng đũa chặn lại trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Bà hắng giọng: “Tôi đã nói với cô rồi, tôi không bao giờ đồng ý cho cô là con dâu tôi đâu. Muốn làm dâu nhà này phải bước qua xác tôi đã…”. Nói rồi bà buông mạnh đôi đũa xuống mâm và đứng dậy khiến mọi người bàng hoàng…
Chị ngồi đó, đôi bàn tay ôm chặt gương mặt gầy còm bé nhỏ… chị khóc như mưa. Ảnh minh họa.
Chị ngồi đó, đôi bàn tay ôm chặt gương mặt gầy còm bé nhỏ… chị khóc như mưa. Chị hỏi anh lần cuối: "Anh có quyết tâm vượt qua không? Nếu không em sẽ ra Bắc sống. Em mệt mỏi lắm rồi… Anh xin lỗi, anh mệt mỏi quá!".
Ngay trong đêm, những bức ảnh chụp chung, những đồ dùng thân thuộc gắn với kỷ niệm của hai người, chị đập tan mọi thứ và bay về Hà Nội. Kể từ đó đến nay, trong mắt chị, anh đã chết.
Tác giả bài viết: Thiên Minh Vũ