Mẹ...
Hà Tĩnh chắc đang rét lắm, giờ này mà đi làm đồng thì lạnh chân lắm đấy mẹ ạ. Con thương bố mẹ, tự nhiên con lại muốn chạy về nhà, ôm bố mẹ và khóc lên như một đứa trẻ. Con nhớ những ngày chỉ có bát cơm trắng với nồi canh rau, những ngày không lo nghĩ mà chỉ cần có bố mẹ và em trai là đủ. Con nhớ...
Ngày con đi lấy chồng xa, mẹ thương con rất nhiều, mẹ khóc vì sợ đứa con của mẹ chưa va vấp nhiều đã vội đi lấy chồng. Rồi ốm đau, buồn tủi thì ai chia sẻ khi chính con cũng không được nhà chồng chấp nhận và chồng thì đi làm xa.
Từ khi mới yêu anh ấy, con đã bị mẹ chồng ghẻ lạnh bởi không chấp nhận được một người con dâu xa quê và không “môn đăng hộ đối” với nhà bà. Đến nhà anh ấy, con đã từng không được bước chân vào nhà, từng phải ngồi ngoài cửa và bị mẹ anh ấy đuổi về. Thế mà, vì tình yêu, con vẫn chấp nhận để mẹ phải buồn, phải lo.
Rồi con về làm dâu xứ người, ngày mẹ tiễn con cũng chẳng vui gì cho cam lòng bởi đám cưới chỉ là một sự gượng ép, bởi bà chỉ chấp nhận đứa cháu của bà chứ không phải con mẹ ạ. Những năm tháng làm dâu, con biết con sẽ vất vả nhưng con không nghĩ là nó lại cơ cực tới vậy. Ngày nào mẹ cũng điện ra thăm con nhưng con đều nói là “con ổn” để mẹ an lòng.
Ra ngoài Bắc, con chưa xin được việc nên đành ở nhà phụ giúp mẹ chồng. Bà lại ngày càng đay nghiến con nhiều hơn: “Nhà này không có ai thừa việc đâu nên là không làm ra tiền thì làm có cái gì có ích hơn đi”. Con có mệt tới mấy cũng cố gắng đi làm mọi việc giúp mẹ chồng mà chẳng dám kêu nửa lời. Chồng thì thường xuyên đi công tác xa, có đồng nào mang về cũng bị mẹ chồng nhắc nhở nộp lại hết để bà lo cơm nước vì con không có tiền.
Bà bảo bà phải nuôi thêm hai miệng ăn không ngồi rồi. Biết con thèm quả ổi, quả cóc, mẹ lại đi hái rồi gửi xe ra cho con. Mẹ ơi, cầm những thứ đồ mẹ gửi cho con mà con chỉ biết khóc. Những lúc ấy, nước mắt là người bạn giúp con đỡ tủi cực.
Ngày con sinh cháu, mẹ cũng chỉ ra được với con vài ngày nhưng với con những ngày đó là những ngày hạnh phúc bởi lâu lắm rồi con mới được sống trong vòng tay của mẹ.
Ở cữ chưa đầy một tháng, con đã phải dậy và làm việc như trước khi con bầu. Giặt giũ, cơm nước và không hề kiêng khem một thứ gì cả. Con sợ bà đay nghiến con, con sợ bà cho con là một đứa ăn bám. Sợ lắm mẹ ạ! Nhà chồng to rộng thật đấy nhưng nó lạnh lắm. Lúc này con chỉ ước được về gian nhà của mình. Bé nhỏ nhưng nơi đó nó đầy tình thương, nơi mà con chỉ có tiếng cười.
Cháu cứng cáp hơn một chút, chồng con xin bố mẹ chồng một ít tiền để phụ vợ chồng con xin việc cho con để có một công ăn việc làm ổn định. “Sao? Xin việc? Mẹ bảo con rồi mà, bao nhiêu mối ở nhà, con nhà đầy đủ thì không, rước ngay một miệng ăn không có gì bên mình, nhà thì nghèo. Cô mong mỏi đổi đời nên cố có được đứa con phải không? Đúng là cốc mò cò xơi mà. Cô liệu mà kiếm tiền rồi về trả nợ cho tôi”.
Rồi, bà đập thẳng tiền xuống mặt bàn trước mặt vợ chồng con. Từ trước tới giờ bà vẫn coi con là kẻ ăn bám. Con biết điều đó mà sao vẫn thấy đau đớn và tủi nhục tới vậy mẹ à. Nghèo cũng là một cái tội sao? Con nhấc điện thoại lên chỉ muốn òa khóc cho nhẹ nỗi lòng với mẹ.
Vậy mà nghe giọng mẹ đang vui vì con có được việc làm ổn định mà con chỉ dám cầm nước mắt, nuốt sâu vào trong lòng để mẹ không phải buồn vì con. Chắc mẹ đang nghĩ là con rất hạnh phúc vì con ổn định phải không ạ? Con đành gạt nước mắt và mong mẹ hạnh phúc như những gì con đang vẽ ra cho mẹ.
Những ngày con đi làm, đi chỉ về trễ một chút mà bà đay nghiến con, cho rằng con cố tình đi làm về muộn để trốn việc nhà. Bữa nào có về muộn một chút thì về nhà cũng chẳng có gì mà ăn. Nhìn cháu gầy gò con thương lắm. Nhưng vì đồng tiền để không bị coi là kẻ ăn bám con đành cố nhịn mà nuốt từng hạt cơm chan với nước mắt để cho qua bữa.
Dù có đi làm về muộn tới mấy thì bao nhiêu thứ trong nhà con cũng sẽ phải làm xong xuôi rồi mới được đặt lưng lên giường. Những ngày mùa đông giá rét, đôi tay con như buốt lạnh bởi những chậu quần áo của cả nhà. Cảm giác nó đau, nó rát như cắt tới tận tim con vậy mẹ ạ. Đau lắm!
Rồi tới một ngày, ngày mà con khiến bố mẹ bị bà ấy mắng trong sự oan ức. Con phải làm sao để thanh minh cho tấm lòng một lòng vì chồng vì con này đây? Vì công việc, con phải đi gặp đối tác và về muộn. Con đã xin phép bà và bà không hề tin con. Bà đã theo dõi con khi con đi làm muộn. Về nhà trong đêm, ngoài đường thì lạnh giá, con bấm chuông và xin bà mở cửa cho con vào.
Suốt 5 năm qua con có thể chịu uất ức nhưng có lẽ đây là lần mà con thấy nhục nhã tới vậy. Bà mở cửa rất to và hét lên cho cả khu phố đều nghe thấy “Bà con ơi, ra mà nhìn con… lăng loàn đây này. Chồng đi vắng, bỏ bố mẹ bỏ con mà đi theo trai kiếm tiền. Đúng là nuôi ong tay áo, tao đã chụp lại tất cả những gì mày làm. Cầm lấy đồ và hai mẹ con mày biến ra khỏi nhà tao. Không biết đây có phải cháu tao không nữa”.
Từng câu nói, hình ảnh mẹ con in ra đập vào mặt con khiến con như ngã quỵ. Mặc cho cháu bà đang gào khóc, con có cố cầu xin bà cho con giải thích vì đây chỉ là công việc và là hiểu lầm. Nhưng bà chỉ quẳng quần áo của con ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Con đứng dậy và nhìn mọi ánh mắt của hàng xóm xung quanh, những ánh mắt dè bỉu và những lời cay nghiệt, con biết phải làm sao đây?
Mẹ khóc, con khóc. Con gọi chồng nhưng chỉ là những tiếng tút kêu dài, dài mãi. Phải chăng chồng con đã không còn tin con mà chỉ tin vào những lời nói của mẹ anh ấy? Mẹ ơi, đêm ngoài đường sao lạnh giá tới vậy? Ôm con vào lòng trong đêm giá lạnh, con biết đi đâu bây giờ? Nước mắt con cứ trào ra mãi, thương cho đứa bé vô tội và thương cho chính bản thân con khi cố sống trong sự cay nghiệt này.
Bà không chỉ mắng con mà còn gọi về nói bố mẹ không ra gì. Bà nói mẹ là không biết dạy con để con trở thành một đứa đàn bà lăng loàn. Từng giọt nước mắt mẹ rơi mà con chỉ biết khóc và không thể nên lời khi mẹ gọi hỏi: “Con đang ở đâu, con có ổn không?” Chắc lúc này mẹ đau lòng vì con lắm phải không mẹ!
Hôm nay, con đã bình tĩnh hơn rất nhiều rồi mẹ ạ, con nhớ mẹ, nhớ gia đình mình nhiều lắm. Bây giờ con mới thực sự trải lòng để có thể viết cho mẹ những năm tháng “con vẫn ổn” nhưng thực sự là nó không hề hạnh phúc như con tự vẽ ra cho mẹ. Những ngày tháng mà con chỉ dám nuốt nước mắt vào sâu để mẹ không lo lắng vì con.
Mẹ ơi, con thực sự gục ngã rồi, con thực sự không ổn. Mẹ có thể cho con về với mẹ, khóc trong vòng tay mẹ và để con thấy chỉ trong vòng tay của mẹ là sự bình yên. Được không mẹ?
Nguồn tin: Phụ Nữ News
Hà Tĩnh chắc đang rét lắm, giờ này mà đi làm đồng thì lạnh chân lắm đấy mẹ ạ. Con thương bố mẹ, tự nhiên con lại muốn chạy về nhà, ôm bố mẹ và khóc lên như một đứa trẻ. Con nhớ những ngày chỉ có bát cơm trắng với nồi canh rau, những ngày không lo nghĩ mà chỉ cần có bố mẹ và em trai là đủ. Con nhớ...
Ngày con đi lấy chồng xa, mẹ thương con rất nhiều, mẹ khóc vì sợ đứa con của mẹ chưa va vấp nhiều đã vội đi lấy chồng. Rồi ốm đau, buồn tủi thì ai chia sẻ khi chính con cũng không được nhà chồng chấp nhận và chồng thì đi làm xa.
Từ khi mới yêu anh ấy, con đã bị mẹ chồng ghẻ lạnh bởi không chấp nhận được một người con dâu xa quê và không “môn đăng hộ đối” với nhà bà. Đến nhà anh ấy, con đã từng không được bước chân vào nhà, từng phải ngồi ngoài cửa và bị mẹ anh ấy đuổi về. Thế mà, vì tình yêu, con vẫn chấp nhận để mẹ phải buồn, phải lo.
Rồi con về làm dâu xứ người, ngày mẹ tiễn con cũng chẳng vui gì cho cam lòng bởi đám cưới chỉ là một sự gượng ép, bởi bà chỉ chấp nhận đứa cháu của bà chứ không phải con mẹ ạ. Những năm tháng làm dâu, con biết con sẽ vất vả nhưng con không nghĩ là nó lại cơ cực tới vậy. Ngày nào mẹ cũng điện ra thăm con nhưng con đều nói là “con ổn” để mẹ an lòng.
Ảnh minh họa.
Ra ngoài Bắc, con chưa xin được việc nên đành ở nhà phụ giúp mẹ chồng. Bà lại ngày càng đay nghiến con nhiều hơn: “Nhà này không có ai thừa việc đâu nên là không làm ra tiền thì làm có cái gì có ích hơn đi”. Con có mệt tới mấy cũng cố gắng đi làm mọi việc giúp mẹ chồng mà chẳng dám kêu nửa lời. Chồng thì thường xuyên đi công tác xa, có đồng nào mang về cũng bị mẹ chồng nhắc nhở nộp lại hết để bà lo cơm nước vì con không có tiền.
Bà bảo bà phải nuôi thêm hai miệng ăn không ngồi rồi. Biết con thèm quả ổi, quả cóc, mẹ lại đi hái rồi gửi xe ra cho con. Mẹ ơi, cầm những thứ đồ mẹ gửi cho con mà con chỉ biết khóc. Những lúc ấy, nước mắt là người bạn giúp con đỡ tủi cực.
Ngày con sinh cháu, mẹ cũng chỉ ra được với con vài ngày nhưng với con những ngày đó là những ngày hạnh phúc bởi lâu lắm rồi con mới được sống trong vòng tay của mẹ.
Ở cữ chưa đầy một tháng, con đã phải dậy và làm việc như trước khi con bầu. Giặt giũ, cơm nước và không hề kiêng khem một thứ gì cả. Con sợ bà đay nghiến con, con sợ bà cho con là một đứa ăn bám. Sợ lắm mẹ ạ! Nhà chồng to rộng thật đấy nhưng nó lạnh lắm. Lúc này con chỉ ước được về gian nhà của mình. Bé nhỏ nhưng nơi đó nó đầy tình thương, nơi mà con chỉ có tiếng cười.
Cháu cứng cáp hơn một chút, chồng con xin bố mẹ chồng một ít tiền để phụ vợ chồng con xin việc cho con để có một công ăn việc làm ổn định. “Sao? Xin việc? Mẹ bảo con rồi mà, bao nhiêu mối ở nhà, con nhà đầy đủ thì không, rước ngay một miệng ăn không có gì bên mình, nhà thì nghèo. Cô mong mỏi đổi đời nên cố có được đứa con phải không? Đúng là cốc mò cò xơi mà. Cô liệu mà kiếm tiền rồi về trả nợ cho tôi”.
Rồi, bà đập thẳng tiền xuống mặt bàn trước mặt vợ chồng con. Từ trước tới giờ bà vẫn coi con là kẻ ăn bám. Con biết điều đó mà sao vẫn thấy đau đớn và tủi nhục tới vậy mẹ à. Nghèo cũng là một cái tội sao? Con nhấc điện thoại lên chỉ muốn òa khóc cho nhẹ nỗi lòng với mẹ.
Vậy mà nghe giọng mẹ đang vui vì con có được việc làm ổn định mà con chỉ dám cầm nước mắt, nuốt sâu vào trong lòng để mẹ không phải buồn vì con. Chắc mẹ đang nghĩ là con rất hạnh phúc vì con ổn định phải không ạ? Con đành gạt nước mắt và mong mẹ hạnh phúc như những gì con đang vẽ ra cho mẹ.
Những ngày con đi làm, đi chỉ về trễ một chút mà bà đay nghiến con, cho rằng con cố tình đi làm về muộn để trốn việc nhà. Bữa nào có về muộn một chút thì về nhà cũng chẳng có gì mà ăn. Nhìn cháu gầy gò con thương lắm. Nhưng vì đồng tiền để không bị coi là kẻ ăn bám con đành cố nhịn mà nuốt từng hạt cơm chan với nước mắt để cho qua bữa.
Dù có đi làm về muộn tới mấy thì bao nhiêu thứ trong nhà con cũng sẽ phải làm xong xuôi rồi mới được đặt lưng lên giường. Những ngày mùa đông giá rét, đôi tay con như buốt lạnh bởi những chậu quần áo của cả nhà. Cảm giác nó đau, nó rát như cắt tới tận tim con vậy mẹ ạ. Đau lắm!
Rồi tới một ngày, ngày mà con khiến bố mẹ bị bà ấy mắng trong sự oan ức. Con phải làm sao để thanh minh cho tấm lòng một lòng vì chồng vì con này đây? Vì công việc, con phải đi gặp đối tác và về muộn. Con đã xin phép bà và bà không hề tin con. Bà đã theo dõi con khi con đi làm muộn. Về nhà trong đêm, ngoài đường thì lạnh giá, con bấm chuông và xin bà mở cửa cho con vào.
Suốt 5 năm qua con có thể chịu uất ức nhưng có lẽ đây là lần mà con thấy nhục nhã tới vậy. Bà mở cửa rất to và hét lên cho cả khu phố đều nghe thấy “Bà con ơi, ra mà nhìn con… lăng loàn đây này. Chồng đi vắng, bỏ bố mẹ bỏ con mà đi theo trai kiếm tiền. Đúng là nuôi ong tay áo, tao đã chụp lại tất cả những gì mày làm. Cầm lấy đồ và hai mẹ con mày biến ra khỏi nhà tao. Không biết đây có phải cháu tao không nữa”.
Từng câu nói, hình ảnh mẹ con in ra đập vào mặt con khiến con như ngã quỵ. Mặc cho cháu bà đang gào khóc, con có cố cầu xin bà cho con giải thích vì đây chỉ là công việc và là hiểu lầm. Nhưng bà chỉ quẳng quần áo của con ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Con đứng dậy và nhìn mọi ánh mắt của hàng xóm xung quanh, những ánh mắt dè bỉu và những lời cay nghiệt, con biết phải làm sao đây?
Mẹ khóc, con khóc. Con gọi chồng nhưng chỉ là những tiếng tút kêu dài, dài mãi. Phải chăng chồng con đã không còn tin con mà chỉ tin vào những lời nói của mẹ anh ấy? Mẹ ơi, đêm ngoài đường sao lạnh giá tới vậy? Ôm con vào lòng trong đêm giá lạnh, con biết đi đâu bây giờ? Nước mắt con cứ trào ra mãi, thương cho đứa bé vô tội và thương cho chính bản thân con khi cố sống trong sự cay nghiệt này.
Bà không chỉ mắng con mà còn gọi về nói bố mẹ không ra gì. Bà nói mẹ là không biết dạy con để con trở thành một đứa đàn bà lăng loàn. Từng giọt nước mắt mẹ rơi mà con chỉ biết khóc và không thể nên lời khi mẹ gọi hỏi: “Con đang ở đâu, con có ổn không?” Chắc lúc này mẹ đau lòng vì con lắm phải không mẹ!
Hôm nay, con đã bình tĩnh hơn rất nhiều rồi mẹ ạ, con nhớ mẹ, nhớ gia đình mình nhiều lắm. Bây giờ con mới thực sự trải lòng để có thể viết cho mẹ những năm tháng “con vẫn ổn” nhưng thực sự là nó không hề hạnh phúc như con tự vẽ ra cho mẹ. Những ngày tháng mà con chỉ dám nuốt nước mắt vào sâu để mẹ không lo lắng vì con.
Mẹ ơi, con thực sự gục ngã rồi, con thực sự không ổn. Mẹ có thể cho con về với mẹ, khóc trong vòng tay mẹ và để con thấy chỉ trong vòng tay của mẹ là sự bình yên. Được không mẹ?
Nguồn tin: Phụ Nữ News