Trong nước

Tôi đã rao bán trinh tiết của mình

Dư luận có quyền lên án, có quyền khinh bỉ hành động của tôi. Nhưng tôi đã lựa chọn xong cái việc lạ đời đó, ấy là rao bán trinh tiết của mình như rao bán một món hàng.

Nói ra chuyện này hẳn mọi người sẽ thấy không thể chấp nhận được hành động của tôi, thậm chí có thể bài xích, ghê tởm tôi, hoặc có thể khi những chia sẻ của tôi được quý báo đăng lên như một câu chuyện không thể tin nổi, và biết đâu sẽ có làn sóng dư luận lên án tôi, chĩa mũi nhọn vào tôi, nhưng tôi bình thản chấp nhận tất cả.

Dư luận có quyền lên án, có quyền khinh bỉ hành động của tôi. Nhưng tôi đã lựa chọn xong cái việc lạ đời đó, ấy là rao bán trinh tiết của mình như rao bán một món hàng. Tôi đã bán và sử dụng số tiền đó để phục vụ cho những mục đích khác của tôi.

Nghe ra thì có vẻ thật kinh khủng, điên rồ, và biến thái. Bởi chuyện mua bán trinh tiết trên thương trường, dù là thương trường ngầm, hay giới buôn phấn bán hương thì điều đó hoàn toàn có thật và tồn tại trong bóng tối từ xưa đến nay.

Việc mua bán trinh tiết trong hoạt động mại dâm vẫn tồn tại đâu đó trong thế giới này thông qua các luật ngầm, và không phải đã từng xảy ra trong các vụ án bị pháp luật phanh phui trên báo chí. Chỉ khác là tôi không phải là gái bán hoa.

Tôi rao bán trinh tiết của mình vì những ẩn ức cá nhân. Nhưng cho đến thời điểm này, may mắn, tôi vẫn ổn, mọi thứ đều bình thường, tôi không bị lệch lạc về tâm lí, hay trở thành một người con gái hư hỏng. Tôi vẫn sống ổn, có việc làm và lập gia đình bình thường như bao người con gái khác.

Chỉ có điều, chồng tôi không bao giờ được phép biết bí mật của tôi. Tôi cũng đã định không bao giờ nói ra điều bí mật của mình, cho đến một ngày tôi vừa làm mẹ, tôi vừa sinh cô con gái đầu lòng.

Khi làm mẹ của một bé gái, tôi đã đứng trước một biển lớn những câu hỏi, những suy nghĩ giằng xé, rằng tôi sẽ dạy đứa con gái máu mủ còn bé bỏng của tôi ra sao đây? Liệu tôi có phải là một người mẹ không đủ tư cách để nuôi dạy con nên người không? Tôi phải làm gì khi là mẹ của một đứa con gái?

Từ câu hỏi lớn đó tôi đã suy nghĩ về tất cả những gì xảy ra trong cuộc đời mình để biết tôi đã suy đồi trong khoảnh khắc ấy từ đâu. Vì thế tôi quyết định chia sẻ với quý báo câu chuyện của mình, có thể từ đó tôi sẽ biết cách làm một người mẹ đúng nghĩa hơn trong tương lai chăng.

Thật ra, ngay từ đầu, khi còn là một thiếu nữ trinh trắng, tôi không bao giờ nghĩ tới chuyện một ngày nào đó tôi lại xem trinh tiết của mình là một món hàng có thể bán để lấy tiền. Nhưng có lẽ hoàn cảnh gia đình một phần hình thành nên tính cách quái dị của tôi.

Khi đủ lớn để nhận biết mọi thứ xung quanh, tôi nhận ra một sự thật tệ hại rằng gia đình tôi không có hạnh phúc. Mẹ tôi trở thành một người vợ sống một cuộc sống đầy giày vò, đau khổ và bất hạnh bởi mẹ tôi đánh mất trinh tiết trước khi đến với bố tôi, trong khi với bố, mẹ lại là mối tình đầu tiên của ông ấy.

Vì yêu mẹ, bố không bỏ được mẹ sau khi phát hiện ra người vợ mà ông nhất mực si mê, yêu thương lại không còn trinh trắng nữa. Cũng vì yêu mẹ mà bố ngậm đắng nuốt cay nỗi buồn trong lòng để kết hôn với mẹ.

Nhưng thói ích kỷ, tính gia trưởng của bố đã giày vò bố, để bố giày vò lại mẹ và hành hạ mẹ mỗi ngày, mỗi đêm. Những khi bố rượu say, buồn đời, vết thương lòng của bố lại tấy đau trong men rượu để rồi mẹ là nạn nhân của những cuộc chì chiết, mắng chửi... Bữa cơm của mẹ nhiều khi chan lẫn nước mắt.

Càng sống với nhau lâu, có với nhau đôi ba mặt con, bố lại càng nhớ vết thương lòng của mình, càng đay đả mẹ và tìm cách trả thù. Khát vọng trinh tiết ở người phụ nữ mình yêu đã làm cho ông trở nên biến thái, hèn hạ.

Tôi lớn lên trong khung cảnh ấy, chứng kiến nỗi bất hạnh mang tên trinh tiết của mẹ, tôi đã tự hứa với mình, không bao giờ được phép mắc vào sai lầm của mẹ. Bởi khôn ba năm dại một giờ, đánh mất trinh tiết thì tôi khó có thể ngẩng cao đầu với chồng mình sau này, mà nếu rơi vào hoàn cảnh như mẹ thì tôi không thể sống nổi. Đàn ông ở Việt Nam phần lớn vẫn gia trưởng và cố chấp. Thế nên tốt nhất là lấy nỗi bất hạnh của mẹ để làm bài học cho mình sau này.

Ám ảnh về những trận đòn roi, những cãi vã giữa hai bố mẹ, thậm chí cảnh bố đi ra ngoài qua lại với người đàn bà lẳng lơ khác, cặp bồ ngang nhiên trước mặt mẹ cho hả giận, mà thấy mẹ vẫn một mực nín nhịn chịu đựng, tôi chán nản vô cùng. Tôi thấy phụ nữ sao mà khổ thế.

Tại sao chữ trinh lại nặng nề thế, mà chỉ đặt nặng lên tấm thân người con gái. Vì sao người phụ nữ lại chịu thiệt thòi vậy.... Đó là những câu hỏi suốt tuổi thơ không có lời giải đáp. Thế nhưng tâm hồn tôi không trở nên dị biệt, quái đản để đi đến quyết định bán trinh của mình như vậy nếu không vì một vết thương lòng đớn đau của riêng tôi.

Tôi nói như vậy không có nghĩa là để bào chữa cho bản thân mà cái gì cũng có căn nguyên của nó. Tôi muốn trung thực khi đối diện với tất cả, kể cả là những quyết định sai lầm hay tồi tệ nhất.

Bố mẹ tôi là lao động tự do, cả hai bố mẹ đều đi làm thuê kiếm sống nên điều kiện kinh tế chẳng dư giả gì. Tôi học khá nhưng bố mẹ cũng chẳng có điều kiện để quan tâm động viên tôi học lên đại học hay cao đẳng. Bố tôi nói, con gái thì cốt lấy tấm chồng, học làm gì cho lắm. Mẹ thì đầu tắt mặt tối mưu sinh, nên cũng chẳng có thời gian mà suy nghĩ sâu xa về tương lai cho con.

Tốt nghiệp phổ thông trung học xong, tôi không thi vào đại học hay cao đẳng nghề mà tôi quyết định ra đời sớm, đi học nghề trang điểm và tạo mẫu tóc. Tôi tính học lấy cái nghề đang thịnh hành, sau này cứng cáp, có điều kiện tôi mở tiệm kinh doanh nghề làm tóc và trang điểm cô dâu. Khoảng thời gian học nghề ở trên phố, tôi đã gặp và yêu một giảng viên của khóa làm đẹp ở trung tâm dạy nghề. Anh có một cửa hàng tóc khá lớn ở trên phố.

Thật ra tôi là một cô gái xinh đẹp, nên rất nhiều người con trai để ý đến tôi và muốn làm bạn với tôi. Thế nên, một người trưởng thành như anh, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp trẻ trung như tôi, anh để mắt tới và tìm cách đốn ngã trái tim tôi là điều hoàn toàn dễ hiểu.

Vừa mới rời ghế nhà trường, 18 tuổi, tôi ngây thơ và non nớt. Ra đời đi học nghề thì bập vào quen anh, được anh dạy nghề, hướng dẫn chu đáo tận tình, tôi đã rung động. Trái tim thiếu nữ lần đầu tiên biết yêu đã loạn nhịp. Chúng tôi hợp nhau trong cuộc sống, sở thích, và phong cách làm đẹp. Tôi thông minh, nhanh nhẹn nên học nghề rất tốt.

Chỉ sau một khóa học cơ bản, tôi đã được anh nhận về cửa hàng của anh làm thợ phụ để vừa làm vừa nâng cao tay nghề. Anh cũng rất yêu tôi và tính chuyện trăm năm với tôi. Yêu anh, tôi giữ gìn mình bởi trong đầu luôn bị ám ảnh bi kịch trinh tiết của mẹ cho nên tôi đã kiên quyết giữ gìn bản thân.

Anh nói, em sống ở thời đại nào mà còn cổ hủ lạc hậu vậy. Thế nhưng tôi vẫn cố gắng để gìn giữ. Vì rất yêu tôi nên dẫu khó chịu, bực bội, anh vẫn phải chấp nhận. Tôi xinh đẹp rực rỡ, thế nên anh lại càng khao khát tôi và cố chiếm cho bằng được tôi. Yêu nhau được 1 năm, anh kiên quyết bắt tôi báo cáo hai gia đình để làm đám cưới.

Chúng tôi đã dự tính cho đám cưới vào cuối năm ấy. Sau lần ra mắt hai bên gia đình, mỗi lần đi chơi, gần gũi nhau anh lại đòi hỏi tôi ráo riết. Anh nói đã định ngày cưới rồi em còn giữ rịt là sao? Anh có phải là thằng sở khanh đâu mà lừa gạt em. Hay em có vấn đề gì về giới tính? Hay em không còn trinh nữa nên sợ anh biết sự thật.

Những lần cãi nhau căng thẳng về chuyện dâng hiến tất cả cho nhau, anh lại càng dữ dằn với tôi, và thay tính đổi nết vì nghi ngờ tôi có vấn đề gì đó đến mức không dám trao thân cho anh.

Tôi rất buồn, cảm thấy bị xúc phạm và đau khổ. Tôi không dám tâm sự cho anh nghe câu chuyện trinh tiết của mẹ đã ám ảnh tôi suốt những năm tháng tuổi thơ rất dài. Tôi không thể nói với anh điều gì đã ngăn cản tôi không dâng hiến cho anh trước ngày cưới dù tôi rất yêu anh.

Bao nhiêu lần tôi đấu tranh tư tưởng chấp chới giữa ranh giới dâng hiến hay là không dâng hiến. Tôi đã khóc rất nhiều bởi tôi biết tôi còn yêu anh hơn chính bản thân mình.

Thế nhưng có lẽ lí trí trong tôi còn mạnh hơn cả sự mê đắm của con tim. Tôi vẫn gắng gỏi đấu tranh với anh để giữ trinh tiết cho mình. Nhưng đau đớn vô cùng là chính anh đã bỏ tôi, đã gạt tôi ra khỏi cuộc đời của anh cũng bởi chỉ hai chữ trinh tiết mà tôi cố gắng gìn giữ.

Khi mọi chuyện đã sắp đặt cho lễ cưới cuối năm chỉ còn mấy tháng nữa là diễn ra, anh đã đột ngột chia tay tôi.

Anh nói với tôi đơn giản rằng: "Em ạ. Anh không tin em yêu anh thật lòng. Chỉ còn mấy tháng nữa chúng ta nên vợ nên chồng nhưng xem ra em vẫn có khoảng cách xa lạ với anh. Quyết định cưới một người vợ mà anh chưa thật hiểu hết về người đó, em cũng chưa dám tin tưởng về anh, người chồng tương lai của em thì liệu chúng ta có quá mạo hiểm không?".

Thú thực khi bị anh chủ động chia tay, tôi đã rất sốc. Vì tôi rất yêu anh, tôi đã muốn trao thân gửi phận cho anh, tôi không tiếc bất cứ điều gì với anh cả. Chỉ là... Tôi đã đổ gục trong đau đớn vì tôi không thể bước qua được cảm giác của mình.

Có lẽ tôi đã bị tổn thương tinh thần quá sâu trong cuộc hôn nhân của mẹ nên tôi không thể bước qua được những mặc cảm trói buộc của bản thân để mở lòng mình với anh. Tôi không thể xé toang cơ thể của tôi để ngã vào anh, tan vào anh trong hoan lạc. Có điều gì đó đã chặn đứng tôi, chặn đứng những cảm xúc chỉ chực tuôn trào.

Anh bảo tôi nghỉ việc ở cửa hàng của anh... Tôi đành phải chia tay mối tình đầu trong tuyệt vọng và nước mắt. Chỉ sau đó không lâu anh có người yêu mới. Một nữ nhân viên học việc trẻ măng và xinh đẹp... Sau đó họ cưới nhau. Còn tôi vật vờ trong đau khổ và tan nát. Phải hàng năm trời tôi mới lấy lại được cân bằng sau cú sốc tình cảm này.

Phải hàng năm trời tôi mới gượng dậy nổi để đi làm. Không có cơn đau nào nặng nề và kinh hãi như một cơn đau tinh thần giáng xuống đời mình. Tóc tôi rụng hết, tôi xác xơ như một tàu lá héo.

Tôi vừa đau khổ, vừa hận anh, sao chỉ vì thiếu tin tưởng tôi mà anh nỡ xúc phạm tôi, xóa bỏ đi một tình yêu đẹp, một người con gái xứng đáng với anh. Nhưng mặt khác, tôi lại vừa hận bản thân đã đánh mất một cơ hội hạnh phúc với người đàn ông tôi yêu. Người đàn ông đầu đời mà tôi dành nhiều tình cảm nhất…



Tôi gượng dậy để bước qua nỗi đau. Những năm tháng đó là những năm tháng đen tối của cuộc đời tôi. Tôi quyết định bỏ nghề làm tóc và bước sang làm quản lí ở một quán cà phê âm nhạc. Có ngoại hình xinh đẹp, thông thạo ngoại ngữ do thời đi học tôi có năng khiếu môn Tiếng Anh, tôi được nhận vào làm quản lí nhân viên theo dõi khách hàng và phụ trách hoạt động đối ngoại của quán với mức lương tương đối.

Làm việc ở quán cà phê nghệ sĩ, không có thời gian nào cho nỗi buồn vì công việc bận rộn, khách khứa ra vào thường xuyên, bao nhiêu sự vụ phải giải quyết. Tôi dần nguôi ngoai nỗi đau. Thế nhưng trong sâu thẳm lòng tôi, những vết thương lòng đã lên sẹo, gồ ghề và nhạy cảm... chỉ cần một chút xúc tác là lại quặn đau.

Ở môi trường công việc mới, tôi có rất nhiều người để ý, chèo kéo, tán tỉnh. Nhưng trái tim tôi lạnh lẽo. Tôi nói với tất cả những người đàn ông có vẻ ngoài nhiều tiền thành đạt khi đến bar nghệ sĩ uống cà phê nghe nhạc mà có ý cưa cẩm tán tỉnh tôi rằng: Tôi chỉ muốn bán trinh tiết của mình. Ai mua nó với giá tiền tôi thấy hợp lí thì tôi sẽ bán. Còn chuyện tình cảm yêu đương, hiện tại tôi không có nhu cầu.

Câu chuyện tôi rao bán trinh tiết của tôi rò rỉ bí mật lan truyền trong giới ăn chơi của thủ đô HN. Lan truyền trước hết về cái sự lạ đời của một đứa con gái cả gan dày mặt đi rao bán trinh tiết của mình mà không ngại ngùng.

Tôi nhớ, trong thời gian đó, tôi đã đọc được câu chuyện của một thiếu nữ người Anh, cô lên mạng rao bán trinh tiết của mình để lấy tiền cho việc học ở trường đại học. Hành động của cô đã gây ra một cuộc tranh cãi dữ dội ở các diễn đàn trên các trang mạng xã hội.

Câu chuyện rao bán trinh tiết của cô lan truyền trên thế giới và phần lớn cô nhận được những ý kiến phản đối, phê phán gay gắt suy nghĩ và hành động lệch lạc của cô gái. Thậm chí họ cho rằng, suy nghĩ, tinh thần của cô đã suy đồi đến mức không thể cứu vãn cho dù cô là một thiếu nữ đang còn trong trắng.

Thú thực lòng mình, tôi đã nảy ra ý định bán trinh tiết - thứ gây bất hạnh cho bố mẹ tôi cả một đời, thứ mang đến cho tôi sự thất vọng tận cùng về mối tình đầu tiên, về người đàn ông đầu đời mà tôi yêu từ khi đọc được tin tức về cô thiếu nữ người Anh lên mạng rao bán trinh tiết. Tôi đã lựa chọn quyết định của mình, như một sự trút bỏ nỗi hận tình, hận đời.

Như một virut độc phát tán rất nhanh trong thế giới ngầm của những người đàn ông thành đạt thường lui tới ăn chơi ở quán bar nghệ sĩ nơi tôi làm việc. Những cuộc đấu giá ngầm giữa những người đàn ông khắp nơi đổ về, chủ yếu là HN và SG. Họ rỉ tai nhau về món hàng mà tôi có. Những cuộc cà phê, những trận ngã giá.

Tôi lì lợm giữa một đám người bừng bừng thú tính. Những gã đàn ông khả ố, nhầy nhụa vẫn thường dùng tiền để mua tình một đêm. Trong cuộc ngã giá trinh tiết này, tôi càng nhìn rõ hơn thế giới hủ lậu, đồi bại thối nát của những kẻ đàn ông lắm tiền.

Có những người dùng tiền như một cái chìa khóa vạn năng để mở ra tất cả những nhu cầu họ muốn. Nhưng lắm kẻ giàu có ngập ngụa đấy, nhưng để chi ra một món tiền cho một cuộc chơi họ cũng căn ke tính toán. Họ cũng cò kè bớt một thêm hai ngã giá theo kiểu khách làng chơi.

Tiếng tăm đồn đại trong giới càng nhiều, thì càng có đông đàn ông ăn chơi đến quán. Bản thân tôi được chủ trọng vọng, tăng lương cao, còn cánh đàn ông thì ngầm đến đây xem món hàng đặc biệt mà họ có thể mua bán đổi chác, ngã giá.

Chắc chắn những người đàn ông vây quanh tôi để xem xét món hàng trinh tiết đó là những người đàn ông cũng chẳng ra gì, chẳng có gì đáng để tôn trọng. Thế nên tôi càng làm cao, càng ra giá đắt vì tôi biết nhan sắc của tôi cũng đủ để cho tôi định giá món hàng mà tôi định bán.

Cuối cùng tôi đã gặp được một người đàn ông chịu chơi. Anh ta chỉ hơn tôi chừng dăm tuổi, coi có vẻ ngoài điển trai và nam tính. Không giống như những ông già giàu có hám gái mà keo kiệt; tiền có thể đầy túi, và có hàng trăm tỉ trong tay, hám gái tơ nhưng lại bủn xỉn không dám chi nhiều tiền.

Người đàn ông chấp nhận mua trinh của tôi đã rất hào phóng khi hỏi tôi "em muốn bao nhiêu tiền anh trả đủ". Ngày đó tôi đã nói với anh: "Em bán em cho một lần duy nhất với giá 200 triệu".

Anh chuyển khoản đủ cho tôi số tiền và nói: Khi nào cần lấy hàng thì anh sẽ thông báo cho tôi. Sau này tôi mới biết anh là con trai một của một đại gia BĐS ở SG. Trong tay anh có dàn xế hộp cả mấy chục tỉ. Anh là dân chơi xe nức tiếng ở Sài Gòn, anh không thiếu gì gái đẹp vây xung quanh.

Tôi không biết lúc đó anh đã có vợ hay có người yêu chưa, chỉ biết cuối tuần anh hay bay từ SG ra đến quán của tôi ngồi. Nhưng anh vẫn chưa đi đến được quyết định hôm nào anh sẽ nhận thứ mà anh mua... Tôi đã nghĩ chắc là anh tiếc tiền hay suy nghĩ lại...

Những lần ra Hà Nội, anh đưa tôi đi chơi ở Tuần Châu, Hạ Long vài ngày. Nhưng cả mấy cuộc đi chơi chúng tôi đều không làm chuyện gì cả. Không hiểu sao, anh đã không đòi hỏi tôi... anh chỉ hỏi chuyện linh tinh về gia đình tôi... Sốt ruột tôi đã hỏi anh... Anh đã cười và nói với tôi rằng chưa phải lúc.

Tôi giục anh rằng tôi cần phải “trả hàng” cho anh để tôi còn làm việc khác. Những cuộc bay ra Hà Nội của anh thưa dần...

Trong cuộc điện thoại cuối cùng anh gọi cho tôi, anh đã nói rằng: "Coi như anh mua trinh tiết của em rồi. Nó là của anh và bây giờ anh tặng lại cho em. Hãy cầm số tiền đó mà lập nghiệp và ráng sống tử tế,". Sau đó anh tắt máy và tôi không bao giờ còn liên lạc được với anh nữa.

Có lẽ cổ tích vẫn thường xảy ra đâu đó trong những góc khuất nhỏ của cuộc sống nà. Trong tận cùng đổ vỡ, thất vọng, buồn bã, tôi gặp được anh, một người giàu tốt bụng, một người đã trân trọng trinh tiết của một người con gái như tôi còn hơn cả chính bản thân tôi. Anh đã thay đổi suy nghĩ của tôi về cuộc sống... về tất cả những mặc định mà trước đó tôi đã áp đặt cho bản thân tôi.

Cầm món tiền 200 triệu và một cơ số lương tôi dành dụm được trong hơn 1 năm, tôi quyết tâm vào SG học một khóa thiết kế thời trang và mở cửa hàng bán quần áo do mình thiết kế. Thực ra tôi cũng muốn tìm anh với hi vọng gặp lại được người đàn ông đã giúp tôi thay đổi cuộc đời, thay đổi những suy nghĩ, những định kiến.

Tôi hi vọng gặp được anh để có thể nói với anh một lời cảm ơn và rằng, tôi đã nợ anh rất nhiều, nợ lòng tốt, nợ món tiền 200 triệu, nợ anh một cuộc đời mà tôi mong muốn có một ngày tôi sẽ trả nợ được nó cho anh.

Tôi quay trở lại nghề thời trang tóc và trang điểm. Học lên level cao, tôi mở cửa hàng và tập trung làm việc. Công việc quá bận rộn, tôi dần quên những chuyện buồn trong quá khứ. Tôi chỉ có một mong ước đau đáu là tìm được anh để trả món nợ mà tôi đã nợ anh.

Công việc đang phát triển tốt đẹp thì bố tôi đột ngột bị ung thư và mất. Tôi khăn gói trở ra Bắc. Thương mẹ, tôi quyết định không trở lại Sài Gòn nữa Tôi sang nhượng cửa hàng và thuê cửa hàng ở Hà Nội.

Tôi xóa hết mọi nỗi buồn, mọi ký ức để trở về với đời thường. Tôi cũng đã lớn tuổi, cần phải ổn định cuộc sống riêng. Tôi gặp gỡ và kết hôn với một người con trai thua tôi 4 tuổi.

Cậu ấy là sinh viên năm thứ 4 Đại học BK Hà Nội, vẫn phát tờ rơi để đi làm thêm bằng công việc lắp điện. Người mà tôi vô tình tìm thấy số điện thoại trên một trang tờ rơi quảng cáo ai đó bỏ vào giỏ xe của tôi trong những lần dừng chờ đèn đỏ ở ngã tư đường.

Tôi đã yêu chàng trai của tôi, một tình yêu giản dị đơn sơ và mộc mạc. Chàng trai của tôi nhỏ tuổi hơn tôi nhưng điều đó chưa bao giờ làm cho chàng mảy may suy nghĩ. Trong tình yêu này, hình như tôi là người chủ động trước.

Khi gặp chàng trong ngày đầu tiên, nhìn thấy chàng mặc áo sơ mi trắng sơ vin với cái quần bò bạc phếch, trên tay còn cái ba lô đựng laptop và sách vở học ở trường, bàn tay còn dây mực bút bi lem luốc... tôi đã nghĩ mình sẽ lấy bằng được chàng trai này. Ngay cả đêm tân hôn, được "ăn" trái cấm, anh cũng không hề biết như vậy nghĩa là tôi còn trinh. Chúng tôi chưa bao giờ hỏi nhau mình là tình thứ bao nhiêu của nhau.

Khi viết những dòng chữ này, tôi tự dưng muốn rơi nước mắt. Bên cạnh tôi, con gái no cữ sữa đang ngây thơ ngủ như một nụ hoa ngát hương. Tôi chưa bao giờ từng ân hận với những quyết định của mình. Nhưng đâu đó trong xôn xao dâu bể đời sống, tôi có một nỗi niềm không thỏa đối với người đàn ông đã tặng lại trinh tiết cho tôi…

Lời Ban biên tập

Chị Bảo Thoa kính mến! Cũng thật may mắn vì chị đã có một kết thúc có hậu cho cuộc đời của mình, ít nhất là cho đến lúc này khi chị đã có một gia đình nhỏ để náu mình, một đứa trẻ để dồn tình yêu thương và sự quan tâm chia sẻ.

Thú thực, ngay từ đầu, khi đọc câu chuyện của chị, chúng tôi đã cảm giác có một tảng đá đè nặng lên ngực mình, một tảng đá của nỗi bất an, sự lo lắng... lo lắng của những người đầu tiên được đi cùng nhân vật của mình trong một câu chuyện khó tin.

Và tôi rất sợ, khi nghĩ rằng, chị sẽ đi về đâu, trôi dạt tới phương trời nào khi bước vào đời với một tâm hồn méo mó, lệch lạc, một cơ thể đã bị đâm thủng rách... trong một tình huống trớ trêu (nếu xảy ra) của một thiếu nữ rao bán trinh tiết của mình.

Chị đã vì những ám ảnh của tuổi thơ về nỗi bất hạnh của mẹ mang tên trinh tiết. Chị đã sống vì nỗi ám ảnh đấy, đã hành xử cũng vì nỗi ám ảnh ấy. Đã không dám yêu thương, không dám hiến dâng trọn vẹn vì sợ rơi vào bánh xe đổ của mẹ chị.

Trong sự đổ vỡ của tình đầu, dù chị đã mất mát rất nhiều, đã hận tình, đã đau khổ nhưng tôi lại cho rằng chị đã may mắn khi thoát ra khỏi mối tình đầu với một người đàn ông cũng ích kỷ chẳng khác gì bố chị đối với mẹ chị.

Với những người đàn ông không biết yêu thương và trân trọng người mình yêu, thì chị không có gì phải phiền muộn nuối tiếc. Chị không phải giữ lâu hình ảnh của họ mà hãy mau mau tống khứ họ vĩnh viễn trong bộ nhớ của mình.

Chị đã thật may mắn khi gặp hai người đàn ông tiếp theo, người đã trân quý giá trị trinh tiết của chị, người đã cho chị 200 triệu để chị thỏa mãn nỗi hận thù. Thực ra đó mới là người đàn ông đã cứu vớt đời chị. Anh ấy đã tặng lại cho chị niềm tin vào cuộc sống, giúp chị có một khởi động lại tốt đẹp hơn, nhiều tin yêu hơn.

Giờ đây chị hãy quên những thứ cần phải quên, kể cả người đã mang đến niềm tin yêu cuộc sống cho chị. Mọi gặp gỡ đều do duyên, mọi sự đến rồi đi đều là phù du, cuộc sống chúng ta đang sống đây như một dòng chảy mải miết...

Hãy chảy theo dòng sông để về với biển lớn là gia đình hiện tại của chị, người chồng dễ thương và trong trẻo của chị. Hãy cảm nhận, hạnh phúc vĩ đại nhất đôi khi chỉ là một cái nắm tay chân thành bên nhau để đi hết tận cuộc đời. Chị hãy bình thản an vui mà chăm sóc cho thiên thần của chị. Gieo yêu thương bé sẽ nhận trọn vẹn yêu thương.

Chúng tôi chúc chị luôn an vui, hạnh phúc.

Tác giả bài viết: Bảo Thoa (Vĩnh Phúc)

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP