Nếu thằng bé Đăng không mắc căn bệnh ung thư quái ác thì gia đình chị cũng không đến nỗi bi đát như bây giờ. Anh Hòa bị di chứng chất độc da cam từ bố, sức khỏe từ nhỏ đã rất yếu. Thương chồng, chị cố gắng chu toàn việc nhà, việc đồng áng. Anh chị chắt bóp, gom góp, vay mượn dựng được căn nhà khá khang trang. Hai vợ chồng, hai đứa con trai, chị cứ nghĩ bây giờ chỉ còn lo làm ăn trả nợ xây nhà, lo cho các con ăn học, vậy là mãn nguyện rồi.
Ấy vậy nhưng cuộc đời chẳng suôn sẻ như chị hình dung. Bố chồng chị vốn bị nhiễm chất độc da cam hồi ở chiến trường, nay được kết luận bị ung thư gan. Chị sấp ngửa chạy chữa, chăm nom bố chồng. Nào ngờ, thằng con út của chị cũng mắc căn bệnh ung thư quái ác. “Hồi năm ngoái, chị phát hiện mắt phải của Hải Đăng có khối trắng như hòn bi nên đưa con đi khám. Ở bệnh viện tuyến tỉnh họ bảo cháu bị dị tật mắt bẩm sinh. Không yên tâm, chị đưa ra Hà Nội khám. Họ bảo cháu bị ung thư võng mạc, không chữa được nữa mà phải khoét bỏ mắt…”, chị òa khóc.
Bản sao bệnh án của Nguyễn Sỹ Hải Đăng.
Cứ nghĩ đưa con đi kiểm tra thôi, chị chỉ chuẩn bị ít đồng dắt lưng, ai ngờ phải nhập viện điều trị chờ phẫu thuật. Không tiền, chị đành đưa con về quê. Ra Tết, không thể chần chừ hơn được nữa, chị cuống cuồng vay mượn để con có cơ hội chữa trị. Tế bào ung thư đã phát triển, không còn cơ hội cứu vãn, các bác sỹ phải khoét nhãn cầu để hạn chế sự lây lan của mầm bệnh. Nhìn đứa con khôi ngô hỏng một mắt, lòng chị đau như cắt nhưng nếu không làm thế, tế bào ung thư tiếp tục lây lan khó mà giữ được tính mạng nên đành phải chấp nhận.
Chỉ tội thằng bé, có lẽ còn quá nhỏ nên vẫn chưa hiểu hết sự nguy hiểm của bệnh tình. Hải Đăng vẫn hồn nhiên trong cái thở dài xót xa của cha mẹ. Nó lục lọi đống đồ chơi, lôi ra một đoàn tàu rồi bấm inh ỏi. Thằng bé khoe: “Đi viện vui lắm, con được mua nhiều ơi là nhiều đồ chơi”.
Phẫu thuật xong, Hải Đăng trải qua mấy đợt điều trị để ngăn chặn tế bào ung thư lây lan sang mắt trái. Tiền bạc đã cạn, anh em trong nhà cũng dồn tiền chạy chữa cho bố chồng, không còn nơi để vay mượn chị Hải lại đưa con về nhà. “Chị cạn sức rồi em ạ. Hai mẹ con ở ngoài kia đằng đẵng 3 tháng trời, tiền nào cho lại. Mắt giờ nhãn cầu đã khoét rồi, bác sỹ bảo phải lắp tạm khung mắt giả tiến tới lắp mắt silicon để đảm bảo về mặt thẩm mỹ. Nhưng mà giờ, đến tiền để lắp mắt giả cho cháu chị cũng không biết xoay sở đâu ra".
Đang chơi với đoàn tàu đồ chơi, nghe mẹ nói lắp mắt giả, thằng bé ngẩng phắt lên, hỏi: “Bao giờ con có mắt mới hả mẹ? Có mắt mới là nhìn được phải không?”. Nghe con hỏi, chị như chết lặng. Nó còn nhỏ quá, cứ nghĩ được lắp mắt giả vào sẽ nhìn thấy như trước đây!
Lần này, hết đợt điều trị, chị đưa con về. Vừa để con nghỉ ngơi, vừa kiếm tiền cho cuộc phẫu thuật nâng mí mắt bị sụp sau phẫu thuật. Nhưng kiếm tiền ở đâu, chính chị cũng chưa biết vì “sổ đỏ” đã cắm ở ngân hàng hồi làm nhà đã lấy ra đâu? Giá mà anh Hòa có thể chăm sóc con để chị đi kiếm việc làm. Nhưng anh đàn ông, ốm yếu lại vụng về, chị sao dám gửi gắm đứa con vừa đi viện về cho chồng để dứt áo đi? Mà nhờ ông bà cũng không được khi bố chồng cũng đang trong cơn thập tử nhất sinh!
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về: Chị Tạ Thị Hải – xóm 9, xã Nghi Công Bắc, Nghi Lộc, Nghệ An ĐT: 01639975580
Tác giả bài viết: Hoàng Lam